NGÀY THỨ NHẤT
7h ngày 24/10/2022, trong tâm trạng hồi hộp pha chút lo lắng, tôi tìm đến trung tâm GDQP theo chỉ dẫn của “bác googlemap”. Xa xa, tôi đã thấy khá đông người, xe cộ tấp nập như cảnh thường có trước các bến xe khách. Do tôi theo dõi từ xa có các bóng dáng khá quen trong trang phục người lính, nên tôi nhắc mẹ tôi đi chậm lại. Xe mẹ tôi dừng hẳn tại cổng chữ Ạ màu xanh, chiếc cổng to hơn tôi tưởng tưởng nhưng không lạ lẫm, vì tôi đã xem ảnh khi cô chủ nhiệm thông báo cho chúng tôi về địa chỉ tập trung. Tôi tạm biệt mẹ và không quên nhắc mẹ giữ sức khỏe, tôi kéo vali vào cổng. Nhận ra những đứa bạn thân ngay phía trước, tôi đi thật nhanh và rơi hết lo lắng khi nhớ lời mẹ dặn: “Đã là chiến sỹ thì phải có đồng đội con nhé!”
Chúng tôi đi trên một quãng đường khá dài nhưng rợp bóng cây, nắng nhẹ cuối thu mang những làn gió mát khiến chúng tôi muốn “checkin” nhưng lại chợt nhớ ra đã để hết điện thoại ở nhà theo quy định(1). Vừa rẽ phải, PA – đứa bạn tinh mắt đã thốt lên: “Đến rồi!”, “Đến thật rồi!”. Trước mắt chúng tôi là cảnh đông chưa từng thấy những chàng trai, cô gái trong trang phục người lính “nửa mùa”, ai cũng lỉnh kỉnh túi xách, vali kéo…không giống như những tân binh quần áo, giầy mũ, balo con cóc chỉnh tề trong mùa tuyển quân mùa xuân. Từ xa chúng tôi đã nghe thấy âm thanh phát ra từ những người chỉ huy đang hướng dẫn xe cộ ngược xuôi đi đúng quy định tránh gây tắc đường, đến gần chúng tôi nhận ra rất nhiều phụ huynh đang tiễn con lên đường “nhập ngũ”.
Chúng tôi nhanh chóng xếp vào hàng khi nhìn thấy lớp trưởng đang cầm biển lớp và phía trên là cô chủ nhiệm và các thầy cô trong Ban giám hiệu. Xung quanh mọi người rôm rả hỏi về phòng ở, đồ dùng mang đi, dự kiến kế hoạch cho buổi tối…Một số đứa do có anh chị từng đi học GDQP tại TT lên giọng dọa dẫm về sự thiếu thốn và khổ luyện. Tôi chưa đi xa nhà bao giờ cũng như chưa đi khóa quân sự nào nên bắt đầu lại lo lắng dù được gần nhóm “sấu xanh” của tôi. Các lớp lần lượt vào TT để Ban giám hiệu bàn giao học sinh cho TTQP. Do háo hức nên tôi cảm thấy đến lượt lớp chúng tôi hơi lâu, cuối cùng chúng tôi cũng xếp hàng chỉnh tề như các bạn lớp khác để nhận phòng, nghe phổ biến về nội quy của khóa học, hướng dẫn quy định đảm bảo phòng chống dịch, an ninh, an toàn tại đơn vị cũng như được chia về 06 đại đội.
9h, chúng tôi được học các bài học đầu tiên tại cái phòng học to gần bằng cái hội trường của trường tôi, nó có độ dốc ngang với cái cầu Niệm hàng ngày tôi đi học – hình như được các anh chị sinh viên vẫn gọi là giảng đường. Ngay những bài học đầu, chúng tôi đã cảm nhận sự nghiêm túc và tính kỷ luật. Chúng tôi không bỡ ngỡ vì đã nhìn thấy những bộ quân phục xanh lá khoác lên vai người lính trên những trang thơ, những áng văn, hay trong những thước phim mô tả sức chịu đựng, gan góc của trái tim người lính trước mọi khó khăn gian khổ mà đất nước đã trải qua.
10h45, chúng tôi được ăn cơm trưa (Ca1: 10h45, Ca2:11h15), trước khi vào căngtin, chúng tôi phải xếp hàng, mặc quần áo lịch sự, lớp trưởng điểm danh đủ quân số mới được thầy quản lý cho vào bàn ăn (hình như bạn lớp phó đã đi nhận cơm từ trước đó). Tôi ăn ngon lành, chắc một phần do đói, hoặc cũng có thể do sáng nay mải kiểm tra đồ đạc nên chỉ kịp ăn một chiếc bánh nhỏ. Nhưng chắc không phải, vì tôi thấy PA cũng chưa đầy 15 phút đã ăn hết hai bát cơm như tôi, ai cũng khen ngon, tôi cố gắng nhớ tên món ăn mà PA đã giới thiệu để về nịnh mẹ nấu vào tuần tới.
13h45, chúng tôi bắt đầu giờ học buổi chiều sau gần 2h nghỉ trưa (chúng tôi được nghỉ từ 11h45), chúng tôi được học tiếp các kiến thức của buổi sáng như: Luật nghĩa vụ quân sự và trách nhiệm của học sinh, Bảo vệ chủ quyền lãnh thổ và biên giới quốc gia…nhưng có vẻ như nhiều bạn cùng lớp, tôi háo hức với nội dung thực hành ngày mai hơn, đó là nội dung tháo lắp súng AK.
17h45, sau khi về nghỉ ngơi, tắm giặt, chúng tôi lại được thưởng thức các món ăn mà chúng tôi vẫn bàn luận suốt buổi chiều. Do đã có kinh nghiệm tập trung xếp hàng, nhận cơm, phân công nhau tắm giặt, tắt đèn…chúng tôi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn và lại như đàn tằm ăn rỗi, chúng tôi lại rào rào thêm một sào “lá dâu”, ăn xong ngồi đợi mấy bạn cùng lớp để cùng về phòng. Chúng tôi đi dạo mát, ngắm quang cảnh TT thật đẹp, đèn sáng lung linh trên các dãy nhà cao tầng chẳng khác gì các khu chung cư trong thành phố, những hàng cây ban ngày che nắng thì giờ đây lại xào xạc như khúc intro mà thỉnh thoảng tôi vẫn nghe. Đặc biệt phía trên những lùm cây, xa xa thỉnh thoảng lại xuất hiện những con đom đóm khổng lồ khuất dần về phía sân bay Cát Bi.
21h30, đúng giờ quy định chúng tôi phải tắt đèn đi ngủ. Đêm đầu tiên tại TT đối với tôi, có lẽ là đêm dài nhất. Chúng tôi nói chuyện với nhau khá lâu, rồi bạn trưởng phòng hạ lệnh đi ngủ (lần thứ 3) chúng tôi mới dừng những câu chuyện trên giời dưới đất…Những tiếng thở dài, những cái trở mình, rồi xa nhà, lạ giường mãi tôi không ngủ được. Trong doanh trại được một ngày tôi đã cảm nhận được cuộc sống người lính, nằm một lúc tôi tức cảnh sinh tình, nhớ lại bài thơ mà tôi đã đánh vật khi ôn thi vào 10, mồm lẩm nhẩm:
“Tôi với anh đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau
Súng bên súng đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ…”
Đọc lại vài lần cộng thêm vài câu chú, tôi đã chìm được vào giấc ngủ.
(1): Xin cảm ơn Thầy giáo TTQP đã cho chúng tôi mượn máy tính để hoàn thiện bài ký này.